(*)Tác dụng có thể khác nhau tùy theo cơ địa mỗi người

"Cháu 22 tuổi, mới lấy chồng, muốn được hướng dẫn mấy điều:

- Muốn biết một cách chính xác chồng mình chưa sinh hoạt tình dục với ai thì làm thế nào?
- Người con trai “sau vài lần” có một sợi dây chằng bị đứt và ứa ra một ít máu, như vậy có phải là còn nguyên không? Khi đứt và chảy máu như vậy, nếu cảm thấy đau nhói thì có bị ảnh hưởng gì không? Và phải làm gì? Có phải nếu không đứt như thế thì không có khả năng sinh con không?".
(T.N., Gò Vấp)
Trước hết, chẳng có cách nào để biết chắc chắn một người nào đó đã sinh hoạt tình dục hay chưa, kể cả đàn ông lẫn phụ nữ. Đây là lĩnh vực mà người ta rất ít khi nói thật, nếu chính họ khẳng định, hoặc “thề độc”cũng chưa hoàn toàn đáng tin cậy.
Tiếp theo, sợi dây chằng đó có mục đích đảm bảo độ căng và giúp “định hướng” đúng, bị đứt và chảy máu như vậy là điều đáng tiếc. Tuy nhiên, nếu không xảy ra “trục trặc nghiêm trọng” thì cũng nên cho qua. Chỉ khi nào nó cong, quẹo hoặc lệch lạc quá đáng, gây khó khăn trong sinh hoạt (rất hiếm gặp) thì mới phải can thiệp bằng phẫu thuật.
Cần nhấn mạnh là đứt hay không đứt, đều chẳng có ý nghĩa gì cả, vì có thể đến khi lên tới chức… ông nội hay ông ngoại, chuyện này mới xảy ra.
Con cái là chuyện phải hai vợ chồng mới làm ra được. Riêng ở đàn ông, yếu tố duy nhất quyết định khả năng có con là chất lượng tinh dịch. Tất cả mọi chi tiết khác đều không đáng kể; và do có thể bảo quản đông lạnh tinh trùng từ trước nên việc bản thân người đàn ông còn sống hay đã chết cũng không đáng kể. Thông thường, nếu sau 2 tháng mà bà xã chưa mang bầu thì nên tiến hành tìm hiểu tại sao lại như vậy. Trước hết, cần xét nghiệm tinh dịch của người đàn ông; hạt giống phải tốt đã, rồi mới tính đến chuyện gieo trồng.
"Tại sao lại khẳng định là không có cách nào biết được đàn ông, hoặc phụ nữ, đã sinh hoạt tình dục hay chưa, và có thật như vậy không?".
(H.T., Quận 5)
Vấn đề này có thể xem là điển hình về sự lồng ghép khập khiễng giữa văn hóa xã hội và tình dục. Việc đòi hỏi người của mình (vợ hoặc chồng, nhưng phổ biến nhất là vợ) phải còn “nguyên xi” là một yêu cầu mang nặng tính chất… văn xã. Hầu hết đàn ông phương Đông (kể cả Việt Nam, tất nhiên), nếu đủ khả năng, đều coi điều kiện nói trên như tiên quyết khi lập gia đình, cho dù là… tái giá.
Do đòi hỏi trên, tự ngàn xưa, nhân loại đã cất công đi tìm một dấu hiệu sinh học, có giá trị chắc chắn đảm bảo trinh tiết ở người phụ nữ. Chẳng hạn việc dùng thủ cung sa đã tạo ảnh hưởng lớn trong huyền thoại Á Đông suốt hàng mấy thế kỷ.
Người xưa nuôi Bích hổ (một loại thằn lằn) trong hộp sành, cho ăn chu sa (một vị thuốc Bắc màu đỏ). Khi nó lớn lên cỡ khoảng vài chục gam, toàn thân màu đỏ tía (gọi là thủ cung), người ta bắt ra, giã nát, phơi khô, tán thật nhuyễn thành bột. Chất bột đỏ này được gọi là thủ cung sa, dùng để chấm lên trên thân thể người con gái, thường là ở cánh tay, như một nốt ruồi son. Nếu quan hệ tình dục với đàn ông thì vết chấm đỏ sẽ lặn mất (!?).
Có thuyết cho rằng, thủ cung sa được Hán Võ Đế (khoảng 100 năm trước công nguyên) sử dụng để chấm trên tay các cung nữ, nhằm ngăn chặn các hành vi “không tốt”. Một giả thuyết khác lại cho rằng không phải chấm trên tay mà… ngay ở chỗ “cần phải chấm”; điều này có vẻ hợp lý hơn. Dù sao, chấm ở đâu thì cũng là chuyện huyền thoại và ảo tưởng. Nếu thật sự hiệu nghiệm thì tại sao không thấy nói đến việc ngăn chặn các cô gái chấm một vết khác?

Rốt cuộc, tất cả mọi chuyện nhằm xác định người phụ nữ còn trinh hay không đều rất mơ hồ. Việc khám phụ khoa (mà phải do một bác sĩ dạn dày kinh nghiệm) cũng chỉ phát hiện được “hậu quả” của những cung cách cổ điển, nhưng đành bó tay trước các kiểu dáng bây giờ. Chưa kể một số trường hợp tự lành sau thời gian dài “không hoạt động”, với đầy đủ khả năng biểu hiện y hệt như “chẳng có chuyện gì xảy ra”.
Ở thái cực đối diện, có không biết bao thư độc giả đau đớn, khổ sở vì bị chồng nghi ngờ là không còn trinh tiết mà chẳng biết làm thế nào thanh minh được do ông xã đã “kết luận như vậy”, căn cứ vào kinh nghiệm cá nhân.
Chỉ cần phân tích tỉ mỉ một chút, chúng ta sẽ thấm thía mức độ khôi hài của sự việc. Để đạt danh hiệu “rành chơi xe”, một người đàn ông phải sử dụng qua bao nhiêu chiếc? Năm? Mười? Vài chục? Đàn bà (hết sức xin lỗi các bà, các cô khi phải ví như vậy) hiển nhiên phức tạp hơn xe rất nhiều, thậm chí là sinh vật phức tạp nhất trong hành tinh. Vậy thì theo bạn, muốn đạt danh hiệu “đầy đủ kinh nghiệm cá nhân”, cần phải kinh qua bao nhiêu lần “làm người đầu tiên đi mở đường”?
Điều đáng chú ý là nhiều thương nhân châu Á, những người thường có thói quen “lấy hên” hàng chục hay hàng trăm lần, cũng phải thú thật là “vẫn lầm như thường”, khi có nói không, khi không nói có.
Do vậy, nếu không căn cứ vào các sự kiện hoặc thông tin khác (nhiều khi không muốn nói ra) thì việc kết luận “bà xã đã sinh hoạt tình dục" chỉ dựa vào sinh hoạt tình dục là một ảo tưởng chủ quan. Và nếu để cùng đau khổ thất vọng thì thật… vô duyên.
Qua nhiều trường hợp thực tế, người viết nhận thấy hầu hết nguồn gốc sự việc đều xuất phát từ sau những kinh nghiệm… bia ôm hoặc một vài phụ nữ “dễ tính” nào đó. Thế là người đàn ông đã tự cho mình như “tay sành sỏi” và rất dễ dàng nghĩ rằng lần đầu tiên với bà xã sẽ phải “như thế, như thế”. Đến khi thấy sự việc không diễn ra “như thế, như thế” thì thất vọng, đau đớn, nghĩ chắc cô ấy đã “mất” với người khác rồi.
Cá biệt, có ông chồng tin theo lời của vị bác sĩ nào đó, khẳng định rằng nếu phụ nữ nổi hai vết rạn hình tia chớp ở đùi là đã phá thai. Nếu quả thật có một bác sĩ như vậy thì chắc ông này phải thuộc nền y học nào khác, chứ bác sĩ sản khoa hay nữ hộ sinh khi nghe chuyện này đều bò lăn ra mà cười.
Vừa rồi là chuyện phụ nữ. Với đàn ông thì còn khó khăn phức tạp hơn vì trong lãnh vực này, họ rất ít khi (chịu) nói thật. Nhiều người thề độc là chưa trong khi đã kinh qua nhiều lần. Ngược lại, vài ông khác cứ cười tủm tỉm, “e lệ” gật gật đầu thì thật ra chả biết gì hết (kể cả một số trường hợp ở lứa tuổi 30-40 và đôi khi cả bác sĩ nữa).
Đã có quá nhiều trục trặc xảy ra trong đời sống tình dục, do cả hai vợ chồng đều hoàn toàn mù tịt, dẫn đến nhiều chuyện dở khóc, dở cười. Nếu một trong hai người “có chút đỉnh kinh nghiệm” thì chắc chắn mọi việc sẽ diễn tiến tốt đẹp hơn.
Khi người viết cho rằng “có khi không biết gì hết mà mọi chuyện vẫn êm thấm" thì liền bị độc giả phản bác “Nếu quả êm thấm như họ nói, chẳng qua là tại họ chưa biết gì, chứ đâu đã chắc đúng bài bản?” (nguyên văn thư nhận được). Có lẽ chúng ta chẳng nên quá khắt khe như vậy. Nếu cả hai đều “tưởng là êm thấm, tốt đẹp” thì cũng được rồi. Chừng nào thấy lâu quá chưa có con (do đi lạc đường vô chỗ khác chẳng hạn, đã từng xảy ra), lúc đó sẽ hay.
Giống như ở trên, quan niệm “kẻ có kinh nghiệm” nên là người chồng cũng có đầy tính chất… văn xã. Vì vậy, quan niệm này có thể sẽ thay đổi trong tương lai.

BS Trần Bồng Sơn