(*)Tác dụng có thể khác nhau tùy theo cơ địa mỗi người

Tình dục là chuyện tuyệt vời đến nỗi (hoặc xấu xa đến độ) cần phải có hai người mới làm được. Vì vậy, tất nhiên không thể “lãnh cảm một mình” được mà chỉ có thể với một người nhất định, thường thường là ông xã, chính thức hoặc không chính thức. Nếu một phụ nữ nào tự cho là lãnh cảm, đến yêu cầu điều trị, thì bác sĩ đành chào thua, vì vấn đề là lãnh cảm với ai, và điều trị để hết lãnh cảm với ai. Nói rõ hơn, chỉ có thể điều trị một cặp đầy đủ hai ông bà, chứ không thể chỉ điều trị chỉ người vợ không thôi. Đó là khác biệt cơ bản giữa đàn ông và phụ nữ về mặt tình dục.

Nhưng mà lãnh cảm là sao?
Cái này thì quả thật không đơn giản! Trước hết, chỉ những người người tự nhận là lãnh cảm, không hài lòng với các quan hệ tình dục đã hoặc đang trải qua mới được coi là lãnh cảm. Điều cơ bản nhất trong lĩnh vực quan hệ vợ chồng là hình thức đa dạng, muôn người muôn vẻ, không ai giống ai. Riêng trong từng người cũng có khác biệt, tùy theo tình trạng sức khỏe, tinh thần, tuổi tác, thời điểm, đối tượng… Do đó, rất khó tìm được một mẫu số chung. Điều quan trọng là không nên dựa vào các “loại hình văn hóa đặc biệt" như sách đen, băng video với những “hư cấu văn chương” hoặc “kỹ xảo điện ảnh” để so sánh rồi trăn trở, thắc mắc.
Một nghiên cứu không chính thức của người viết trên 28 phụ nữ cho thấy, chỉ có 7 người thường xuyên đạt cực khoái, 12 người chưa hề biết “nó” là gì. Tuy nhiên, tất cả đều thấy “thích thích” khi gần gũi ông xã và cho đó là những giây phút “trọn vẹn” nhất, “thân tình” nhất trong đời sống vợ chồng. Và như vậy thì xét theo “nguyên tắc của ngành” là được!
Điển hình nhất là trường hợp một cặp nam nữ thanh niên yêu nhau và quyết định “để dành” đến đêm tân hôn cho thêm phần lãng mạn, trữ tình. Thế nhưng, kẻ đến với nàng vào lúc đó là một anh “xỉn quắc cần câu”. Chàng đã xé toạc chiếc áo ngủ bằng voan hồng chính tay nàng may. Tiếp theo là những giây phút kinh hoàng nực nồng mùi rượu, và kết thúc là màn nôn mửa đầy giường. Nàng hiến dâng đời con gái cho chồng như thế đó, và “cảm giác” chưa kịp xuất hiện thì đã bị đánh tan trong kinh sợ, tủi nhục pha lẫn đau đớn, ê chề. Lẽ đương nhiên là thời gian sau đó, nàng đâm ra ghê tởm chuyện vợ chồng. Sau 6 tháng liền điều trị bằng tâm lý, thuốc giải ức chế cộng thêm… năn nỉ, kết quả đạt được cũng rất khiêm nhường. Rất may là các trường hợp khác thường không đến nỗi bi đát như thế.
Vậy thì sao?
Trước hết là thống giao, hay giao hợp đau cả ở nam và nữ giới. Về phía các bà, thường gặp nhất là các bệnh phụ khoa gây viêm âm đạo. Nhiều khi đã hết bệnh nhưng các cơ bắp do bị “điều kiện hóa” vẫn tiếp tục gây đau đớn, khó chịu khi “sinh hoạt”, làm hao mòn và triệt tiêu cảm giác thích thú. Nhiều trường hợp không thật sự đau mà chủ yếu là sợ đau. Ít nhất 80% các trường hợp thống giao là do nguyên nhân tâm lý, tuy có thể xuất phát từ một nguyên nhân hữu cơ, viêm đau thật sự.
Cũng có trường hợp thống giao do người con gái sống trong một môi trường “răn đe nghiệt ngã”, nghĩ rằng mọi chuyện liên quan đến sex đều là xấu xa, nhơ bẩn, chuyện vợ chồng chỉ để có con, còn “hưởng lạc thú gối chăn” là tự hạ mình xuống ngang hàng với súc vật . Tuy nhiên, hiện tượng này đang biến mất dần do phim ảnh chiếu tràn lan. Nhiều người cứ ngỡ phim là thật, và khi thấy “thực tế không phải vậy” thì ấm ức, thất vọng, từ đó mang mặc cảm, và lãnh cảm.
Còn gì nữa không?
Còn nhiều. Theo sách vở, thì có lãnh cảm tiên phát (bị ngay từ đầu) và thứ phát (sau một thời gian “bình thường”, đột nhiên các cảm giác mất đi). Thực tế không đơn giản như vậy, vì cơ quan tình dục cao cấp nhất là não bộ; và loài người sinh hoạt tình dục bằng khối óc, thông qua những cơ quan “cụ thể” mà thực chất chỉ là những nhánh thần kinh kéo dài từ não bộ. Nếu có nhiều ông chồng đột nhiên mất khả năng sau vụ vỡ tín dụng Thanh Hương, thì cũng có bà đâm phát lãnh cảm sau một vài cú sốc kinh tế hoặc tâm lý, xã hội.
Điều trị có khó không?
Điều trị thì không khó lắm, chỉ khó nói ra thôi.
Tình huống nặng nhất là lãnh cảm tiên phát. Với những người chưa từng biết cảm giác này, phải hướng dẫn cho họ tự tạo cảm giác. Chỉ khi nào biết tự cho mình cảm giác, thì người khác mới có thể cho mình cảm giác được. Điều rất hợp lý này sẽ làm rất nhiều người giật mình.
Sao vậy?
Vì tự cho mình cảm giác là chuyện nhân loại đã biết từ lúc xuất hiện trên hành tinh. Cái đó được gọi là thủ dâm và là phương tiện chủ yếu để điều trị lãnh cảm theo y học hiện đại. Đó! Thấy chưa? Đã có nhiều người giật mình rồi! Xin hẹn các bạn vào dịp khác vậy!